THƠ TUẦN CHÚA NHẬT XXIV THƯỜNG NIÊN NĂM C 2022

Lc 15,1-10 hoặc  1-32.
Những người thu thuế và người,
Xem là tội lỗi nghe lời giảng khuyên.
Pha ri siêu,kinh sư bởi ghét ghen,
Xầm xì lẩm bẩm họ bèn kháo nhau.
Ông này tiếp đón là sao ?
Cùng người tội lỗi ngồi vào bàn ăn.
Chúa Giê su lại một lần ,
Nói ngay Ngài kể bách phân chuyện này.
Một phần trăm bị lạc bầy,
Lại không để chín chín vây ở nhà.
Để rồi quyết chí đi ra,
Tìm cho kỳ được chiên xa lạc đàn.
Niềm vui hạnh phúc dâng tràn,
Khi tìm được bốn chân quàng lên vai.
Vế nhà mời bạn cùng ai ,
Thân bằng hàng xóm lại sai người nhà.
Tiệc mừng đãi khách dọn ra,
Nói cùng thực khách rằng là hãy vui.
Tôi tìm chiên lạc thấy rồi,
Trên Trời cũng thế có người ăn năn.
Cả Thiên Quốc cũng ngập tràn,
Niềm vui mừng rỡ chứa chan ân tình.
Hơn là chín chín sinh linh,
Người công chính chẳng quá trình ăn năn.
Dụ ngôn tương tự kiếp nhân,
Mười đồng tài sản chỉ ngần ấy thôi.
Chẳng may mất một đồng rồi,
Lại không tìm kiếm khắp nơi trong nhà.
Thắp đèn moi móc cùng là ,
Bỏ công gắng sức tìm ra đồng tiền..
Và khi kiếm được bà liền,
Mời bè bạn với xóm giềng chung vui.
Mọi người chia sẻ với tôi,
Đồng tiền đã mất nay thời tìm ra.
Cũng tương tự ở nước Cha,
Vui mừng một kẻ cải tà hoàn lương.
Chuyện Cha nhân hậu nêu gương.
Hai anh em,một lên đường đi hoang.
Tình Cha chẳng thấy chẳng màng
Đòi chia gia sản để mang đi xài.
Cha thương chiều ý chẳng sai,
Gom tiền ôm của một hai bỏ nhà.
Ra đi đến một phương xa,
Ăn chơi đàng điếm xa hoa bất cần.
Chỉ mong thoả mãn bản thân.
Núi ăn cũng nở nhìn gần đâu xa.
Hết tiền nạn đói xảy ra,
Ở trong vùng ấy thật là gớm ghê.
Việc làm không có,lết  lê,
Đi xin ở đợ bằng nghề chăn heo.
Ngoài đồng hết sáng lại chiều,
Cồn cào bụng đói anh liều đích thân.
Cám heo xin được bớt phần
Ăn cho đầy bụng ước ngần ấy thôi.
Chủ không cho , cám cảnh đời,
Anh ta sực nhớ tới thời vàng son.
Ở nhà Cha nhỏ tới khôn,
Bao người phục dịch cha còn nuôi ăn.
Chẳng khi đói dẫu một lần,
Nghĩ nên hối hận lết thân trở về.
Thưa cùng cha nỗi ê chề,
Con đà lỗi phạm chẳng hề xứng danh.
Là con Cha,tính nhân lành,
Xin coi con tựa một anh bồi phòng.
Nghĩ rồi anh đã dốc lòng,
Trở về anh thấy thật không thể ngờ.
Nghe tin,cha đã sẵn chờ,
Thấy con Cha đã chạy ùa ra ôm.
Hôn anh ứa lệ héo hon,
Thưa cha con thật chẳng còn xứng danh.
Bỏ Cha xa Chúa nhân lành,
Chẳng còn xứng đáng đạo danh con Trời.
Cha nghe chưa nói hết lời,
Mau đem áo đẹp cất nơi sẵn chờ.
Cũng như nhẫn đẹp phòng hờ,
Mặc đeo cho cậu xưa giờ vẫn mong.
Nhớ trông Trời chẳng phụ lòng
Làm dê béo đãi bõ công xưa giờ.
Vì con ta đã chẳng ngờ,
Tựa như đã chết bây giờ hồi sinh.
Người anh vế thấy linh đình,
Vốn anh trai đă bất bình xưa nay.
Hỏi người đầy tớ sao vầy ?
Gia nhân đã trả lời ngay rằng là :
Cậu em về,thế nên cha,
Cho làm tiệc đãi cả nhà mừng vui.
Thấy con mạnh khỏe ở đời
Người anh nổi giận rối bởi ruột gan
Không vào nhà trí bất an,
Bừng bừng quát tháo cha van anh vào.
Anh rằng : cha nghĩ thế nào ?
Bao năm con chẳng khi nao cãi lời.
Ở nhà phụng sự cha thôi,
Chưa lần con được cha thời gọi cho.
Được con bê nhỏ hầu lo,
Đãi đằng bạn hữu hằng chờ bấy lâu.
Thằng con cha thật cứng đầu,
Sau khi phá tán,cha sao thế này.
Đói ăn vác xác về đây,
Cha làm tiệc đón trời hay chăng trời.
Biết rằng con chẳng khi ngơi,
Ở nhà phụng dưỡng cha thời bên con.
Của Cha cũng chính của con
Hãy vui bởi thấy con còn người em.
Xem như đã chết  nghỉ yên,
Đội mồ sống lại,nỗi niềm ngất ngây.
Coi như đã mất mà nay,
Cha tìm lại được quả đây là điều.
Niềm vui khôn xiết muôn chiều ,
Cùng cha,nguôi giận con yêu hãy mừng.
Hoàn vũ.
0 replies

Leave a Reply

Want to join the discussion?
Feel free to contribute!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *