Quê Hương Tôi – Thơ Dân Nam
Quê Hương Tôi…
Quê Hương tôi có đất mầu, nước tưới.
Khoai sắn nhiều, rau, quả, to xanh
Những người dân đều chất phát hiền lành
Không lừa lọc, không hận thù, ghen ghét.
Có những giòng sông, tràn đầy nước ngọt
Có những tình người đầy ắp yêu thương.
Nhưng một hôm, Cộng sản kéo về làng
Và từ đó, đời thanh bình đảo lộn.
Thật ghê gớm nói làm sao cho hết.
Người giầu sang gục chết giữa đấu trường
Họ là người đã mất hết tình thương
Mà còn bắt mọi người theo bước họ
Quê Hương tôi, đất thấm mầu máu đỏ.
Quê Hương tôi, từ đó mất thanh bình,
Đất hết mầu, hoa, quả, hết to xanh.
Người cũng mất tình người và đói khổ!!…
Phải trốn lánh, tôi xa quê từ đó
Đất nước chia đôi, tôi trở vào Nam
Cuộc chiến tranh làm Nam Bắc điêu tàn!
Tôi vẫn sống theo giòng đời trôi mãi!…
Không tin tức, cũng không ngày về hỏi?…
Gặp người thân, còn lại được bao nhiêu?…
Đã làm quan, hay cuộc sống tiêu điều!
Còn hay chết vì miếng cơm manh áo!
Đã chết nhiều vì Thiên đường giả tạo
Hay chết vì mê Độc lập Tự do.
Họ không biết lời giả dối kia.
Đã thu lợi được máu xương người Việt!!
Thật khủng khiếp, may mà tôi thoát chết
Chờ ngày về thăm: đất nước, Quê Hương…
Đầy đủ, Tự do, mà vẫn thật buồn!!…
Xin ơn Chúa cho Quê Hương khỏi khổ
09.9.2019 Dân Nam
Leave a Reply
Want to join the discussion?Feel free to contribute!