Câu chuyện Vườn Địa Đàng – Thơ Minh Liên
*Thiên Chúa từ trước muôn đời
Làm ra Vũ trụ, đất, trời, trần gian
Câu chuyện nơi Vườn địa đàng
Chúa lấy bụi đất nặn ra con người
Sinh khí Ngài thổi một hơi
Lập tức con người có sự sống ngay
Sản phẩm do Chúa nặn ra
Con người tiên khởi gọi là A-đam (A-dong)
Thiên Chúa nghĩ con người này
Nếu sống có cặp là điều rất hay
Nhìn thấy ông đã ngủ say
Chúa rút xương sườn, tạo một Nữ nhân
Dẫn nàng đến trước mặt ông
Lúc vừa tỉnh giấc ông trông thấy nàng
Và ông đã thốt lên rằng:
Người này thật đúng chính là thịt tôi
Đã được rút khỏi xương tôi
Nàng sẽ là vợ gọi tôi làm chồng.
Hai người gắn bó mặn nồng
Thành đôi phu phụ không hề rời nhau.
Thiên Chúa yêu mến hai người
Ngài ban cho họ sống đời siêu nhiên*
Hai người sống thật hồn nhiên
Cùng nhau tận hưởng những điều Chúa ban
Sáng, chiều diện kiến Thiên nhan
Thiên Chúa bảo họ phải ghi nhớ lời:
“Các con yêu của Ta ơi
Nghe kỹ những lời Ta đã dặn đây
Tất cả cây trái vườn này
Các con tùy ý tự do hưởng dùng
Duy có một thứ trái cây
Cho biết thiện ác con đừng ăn vô
Ăn vô hậu qủa sẽ là
Con sẽ phải chết, nếu không nhớ lời”
***
Hai người nhẹ dạ hững hờ
Nghe Thiên Chúa nói nhưng không để lòng
Vào một buổi sáng hừng đông
Con Rắn xuất hiện đến bên hai người
Con rắn hỏi người đàn bà
Sao bà không dám ăn vào trái kia?
Cái trái chín đỏ kia kìa
Trên cây thật đẹp ở ngay giữa vườn
Bà nói với con rắn rằng:
Thiên Chúa đã dặn tôi đừng động vô
Ăn vào sẽ bị chết ngay
Nên tôi không dám đụng vào nó đâu
Con rắn xảo quyệt mưu mô
Nó luôn miệng bảo: có gì phải lo
Ăn vào chả chết gì đâu
Còn được mở mắt biết nhiều điều hay
Được nên những vị thần này
Biết điều thiện ác còn gì tốt hơn
***
Đưa tay hái trái trên cây
Bà thấy trái đẹp ăn vào sẽ ngon
Còn được lanh lợi thông minh
Bà chia cho chồng hai người cùng ăn
Ăn vào mắt họ mở nhanh
Thấy mình trần truồng mới biết mắc mưu
Vội vàng kiếm lá che thân
Trốn trong bụi chẳng dám đi ra ngoài!
***
Thiên Chúa đi dạo trong vườn
Không nhìn thấy họ Chúa liền gọi to
Hỏi: hai ngươi đang ở đâu?
Họ thưa với Chúa: con thì ở đây
Con trốn trong bụi cây này
Chúng con sợ hãi vì thân trần truồng!
Các ngươi biết mình trần truồng
Có phải ngươi đã ăn vào trái kia?
Hai người đổ lỗi cho nhau
Con người thì nói: vì nàng cho con
Bà chẳng biết nói sao hơn
Bảo tại con rắn dụ con vô tròng
Và con đã bị nó lừa
Ăn vào mới thấy hiện thân trần truồng.
Thiên Chúa quở con rắn rằng:
“Mi đã xảo quyệt làm ra điều này
Mi đáng bị nguyền rủa thay
Súc vật, dã thú mọi loài có ngươi
Phải bò bằng bụng mỗi ngày
Phải ăn bụi đất trong đời của mi
Từ nay dòng giống nhà mi
Có thù tiền kiếp với đàn bà kia
Giống nó đánh vào đầu mi
Phần mi sẽ cắn gót chân của bà”
Chúa nói với người đàn bà:
“Từ nay ngươi sẽ gặp nhiều gian truân
Cực nhọc thai nghén, sinh con
Khao khát thèm chồng nó thống trị ngươi”
Chúa nói tiếp với con người:
“Phần ngươi cũng chẳng nhớ lời của Ta
Vì nghe lời vợ mà ra
Phạm vào điều cấm mà Ta đã truyền
Nên ngươi sẽ cực suốt đời
Đất đai gai góc, phải làm mới có ăn
Vì ngươi, đất bị rủa nguyền
Mồ hôi phải đổ để tìm của ăn
Tới khi về với đất này
Vì mi đã được lấy từ bùn ra.”
***
Con người gọi vợ: E-và
Vì bà là mẹ nhân loài chúng sinh
Thiên Chúa làm áo bằng da
Mặc cho hai người rồi đuổi họ ra
Khỏi vườn và kể từ nay
Họ phải cấy cày mới có của ăn
Mất rồi sự sống trường sinh
Thiên Chúa tước lại ơn lành siêu nhiên.
Minh Liên
———–
*Sách St 1-3,16
* Đối với con người tiên khởi, ở trong “tình trạng thánh thiện và công chính”nguyên thủy là được nâng lên hàng con Thiên Chúa, lãnh nhận những ơn siêu nhiên.
Leave a Reply
Want to join the discussion?Feel free to contribute!