Chúa Nhật Phục Sinh V 14-05-2017

Chúa Giêsu là người mở đường.
Đi đâu cũng cần có đường. Không con đường nào tự nhiên có. Phải có người mở đường.
Có người mở ra những con đường vật chất, nhờ có óc phiêu lưu mạo hiểm, có tầm nhìn bao quát, có óc tính toán thực tế.
Có người mở ra những con đường suy tư triết học, sáng tác nghệ thuật, nhờ trí tuệ thông minh xuất chúng, có tư duy sáng tạo, có trực giác bén nhạy, có trí tưởng tượng phong phú.
Nhưng không ai có thể mở con đường lên trời. Đường lên trời hoàn toàn vượt khả năng con người. Phải có Đấng, ấy là Chúa Giêsu, Người đã đến từ Đức Chúa Cha, nay Người trở về cùng Đức Chúa Cha. Người lại hứa dọn chỗ cho ta trong Nhà Cha. Với những thông tin như thế, Người đã cho ta biết Trời chính là Nhà Cha. Quê Trời trở thành Quê Cha. Nước Trời trở thành một cõi đi về thân thương của con người. Con đường đi về ấy, chính Chúa Giêsu đã mở.
Chúa Giêsu là đường.
Không chỉ là người mở đường. Chúa Giêsu chính là con đường. Để về Nhà Cha, ta không chỉ đi theo, đi với mà còn phải đi trong Người. Không chỉ đi trong đường lối, trong tinh thần, nhưng trong chính bản thân Người. Như cành nho gắn liền với thân nho và sống bằng sự sống của thân nho. Như bánh rượu tan hoà vào trong máu thịt trở nên thành phần của bản thân ta. Như bản tính Thiên Chúa kết hợp với bản tính loài người trong bản thân Người. Đi trong Người để ta ở trong Người như Người ở trong Chúa Cha. Đi trong Người để ta mang hình ảnh của Người, để ai thấy ta cũng như thấy Người, như “Ai thấy Thầy là thấy Cha Thầy”.
Chúa Giêsu là đích tới của con đường.
Đi trong Chúa Giêsu là một hành trình dài. Đi suốt cả đời chưa chắc đã tới.
Để đi trong Chúa Giêsu ta phải từ bỏ hết những gì của bản thân mình, kết hiệp trọn vẹn với Người, cũng như Người đã từ bỏ ý riêng để hoàn toàn vâng phục thánh ý Chúa Cha, để trở nên một với Chúa Cha.
Khi đã hoàn toàn từ bỏ hết ý riêng và trở nên một với Người cũng là lúc ta đạt tới đích điểm, là lúc ta gặp được Chúa Cha, là lúc ta ở trong Nhà Cha, là lúc ta đạt tới Quê Hương yêu dấu trên trời.
Lạy Chúa Giêsu là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống, xin cho con biết đi trong con đường của Người.
Trích “ĐƯỜNG-GIÊSU của Gm. Giuse Ngô Quang Kiệt
============
 MOTHER’S DAY 13-05-2017
Mother’s sacrificial love: On Sunday, August 16, 1987, Northwest Airlines flight 225 crashed just after taking off from the Detroit Metropolitan Wayne County Airport. One hundred fifty-five people were killed. One survived with injuries: a 4-year-old from Tempe, Arizona, named Cecelia. News accounts say when rescuers found Cecelia they did not believe she had been on the plane. Investigators first assumed Cecelia had been a passenger in one of the cars on the highway onto which the airliner crashed. But when the passenger register for the flight was checked, there was Cecelia’s name. “Cecelia survived because, as the plane was falling, Cecelia’s mother, Paula Chican, unbuckled her own seat belt, got down on her knees in front of her daughter, wrapped her arms and body around Cecelia, and then would not let her go.” She was a real mother. That sounds to me like a metaphor of the love of God.
************
Today we thank our mothers, pray for them and honor them by celebrating Mother’s Day and by offering our mothers on the altar of God. The origin of “Mother’s Day.” Anna M. Jarvis (1864-1948), first suggested the national observance of an annual day honoring all mothers because she had loved her own mother so dearly. At a memorial service for her mother on May 10, 1908, Miss Jarvis gave a carnation (her mother’s favorite flower), to each person who attended. Within the next few years, the idea of a day to honor mothers gained popularity, and Mother’s Day was observed in a number of large cities in the U.S. On May 9, 1914, by an act of Congress, President Woodrow Wilson proclaimed the second Sunday in May as Mother’s Day. He established the day as a time for “public expression of our love and reverence for the mothers of our country.” By then it had become customary to wear white carnations to honor departed mothers and red to honor the living, a custom that continues to this day. Proverbs 31:10-31 presents us with God’s description and estimation of what a godly wife and mother looks like.