Chúa Nhật 22-09-2019, Thường Niên Năm C – Suy Niệm
Câu chuyện dụ ngôn “người quản lý bất lương” trong Tin Mừng thánh Luca hôm nay quả là một thách thức lớn cho chúng ta, những người nghe và suy gẫm. Tại sao Chúa Giê-su lại khen người quản lý bất lương đã hành xử hết sức khôn khéo, vì biết dùng tiền của chủ để mua lấy bạn bè và địa vị. Dụ ngôn này có còn hợp thời và đúng với thế hệ chúng ta, những người sống trong thế kỷ XXI này?
Thiết nghĩ, nếu chỉ dừng dụ ngôn này ở thế giới vật chất, nơi người ta đo lường mọi sự bằng tiền bạc và những vật rờ chạm được, thì dụ ngôn này không có giá trị giáo dục cho bất kỳ thời đại nào. Tuy nhiên, nếu ta biết rằng thánh Luca không nói về thế giới vật chất mà thôi, nhưng dẫn đưa chúng ta về thực tại vĩnh hằng, thì dụ ngôn này là bài học rất quý báu.
Thật vậy, mỗi người chúng ta dù giàu hay nghèo; thiên tài hay ngu dốt cũng chỉ là những người được Thiên Chúa cho quản lý những của cải vật chất và tài năng trong một thời gian nhất định. Nếu chúng ta biết rằng chúng ta không thể sở hữu những thứ vật chất này mãi mãi, thì chúng ta có khôn ngoan không khi cố tìm kiếm và giữ nó như cứu cánh của cuộc đời mình? Chỉ khi nào chúng ta biết dùng của cải và ân sủng Thiên Chúa ban để tạo cho chúng ta những mối liên hệ với Thiên Chúa và tha nhân, chúng ta sẽ là những người khôn ngoan. Có lẽ trong viễn cảnh này Thánh Luca kể lại Chúa đã khen người đầy tớ dùng của cải của chủ để mua bạn bè là khôn ngoan. Ước gì chúng ta luôn khôn như “rắn” và hiền lành tựa “bồ câu”, đặc biệt trong việc sử dụng tiền của và tài năng đời này.
*****REFLECTION*****
Jesus tells us that trust is based on performance. If you have shown yourself to be responsible in small things, then you will be trusted with larger things. If you have shown yourself to be careless or dishonest, even in a small matter, you will not be trusted in a more important matter.
Do these words ring true? How does your trust level – high or low – affect your relationships?
When has your ‘track record’ with your parents or teachers come back to haunt you? When have you lost trust, and then lost an opportunity for something you wanted?
When has your track record with your parents or teachers helped you? When have you proven yourself to be responsible so that you earned a privilege you wanted?
Jesus warns us that we cannot be a slave to two masters – God and money. We must decide which is more important, and then live our life accordingly.
Do you think that Jesus is implying that you can’t have any money? Or do you think Jesus is concerned only with an excess of money, a preoccupation with material things, and the greed that makes us jealous or dissatisfied with what we have?
If Jesus were to rate teenagers based on excess of money, preoccupation with material things, and a tendency toward greed, jealousy, and dissatisfaction, how well would most teenagers do? How well would you do?
Why is money such a problem? Why is greed so common? How do people learn to become so selfish?
Leave a Reply
Want to join the discussion?Feel free to contribute!